ĂN, CẦU NGUYỆN & YÊU

Năm 17 tuổi, ước mơ đầu đời của tôi đã thành hiện thực: học bổng của Đại học Quốc gia Singapore. Gia đình tôi thời đó tiền nong thiếu thốn, cả tiền học Anh Văn cho tôi cũng chỉ đủ học “lớp từ thiện” (55 ngàn đồng/ tháng) nên du học vốn dĩ là chuyện hoang tưởng. Vậy mà ước mơ thành sự thật. Ai cũng bảo tôi thật may mắn.

Singapore đã biến con bé nhà quê chưa từng ngồi trên máy bay trở thành một công dân quốc tế, và thay đổi lớn nhất chính là về hình thức bên ngoài. Tôi giảm 20kg (tương đương 1/3 cân nặng lúc ban đầu), size quần áo từ L chuyển sang XS để thỏa mãn ước mơ mặc đồ size 0. Tóc mỗi tháng một kiểu. Tắm trắng thay da. Đầu tôi không lúc nào ngừng suy nghĩ làm sao kiếm được nhiều tiền hơn để thỏa sức mua sắm những thứ chưa từng được sờ tay đến. Người ngoài nghĩ tôi hạnh phúc và thành công.
Nhưng đời không là ngôn tình và cũng rất đỗi công bằng. Đằng sau ánh hào quang rưc rỡ vẫn là một khoảng trống mang tên Bình Yên. Đôi khi tôi chỉ thầm mong một ngày không phải vồn vã chạy đua để hơn được người này người nọ.
Cho đến một ngày tôi cảm nhận hạnh phúc không nhất thiết chỉ là niềm vui chiến thắng. Mà có khi, hạnh phúc thật sự lại hiện hữu trong nỗi đau khi mất đi vật chất, tình cảm, thậm chí sức khỏe.
Ngày đó đã đến khi tôi có duyên hạnh ngộ 3 người thầy dạy tôi Ăn, Cầu Nguyện, và Yêu. Đó chính là Người tôi Yêu, Người Thương tôi, và Cô Pepper.



Người yêu dạy tôi cách Ăn trong bình yên
Là một người luôn dồn tâm trí vào việc đong đo cân đếm từng calorie dung nạp vào cơ thể, ăn uống với tôi chỉ là bài toán được tính theo công thức mỗi 3-5 lần/ ngày. Người tôi yêu là người đồng hành với sự buồn tẻ trong ăn uống của tôi, suốt mấy năm chỉ kiên nhẫn khuyên: “Em đừng sợ cái cân. Anh không yêu em vì ngoai hình. Nếu vì ngoại hình, anh đã có nhiều sự lựa chọn khác”.
Nếu không có bàn tay của người ấy dắt tôi ra khỏi nỗi ám ảnh về cân nặng, về số đó 3 vòng và đặc biệt phải mặc vừa size 0, có khi đến giờ này tôi chưa biết được vì sao ông bà hay nói Ăn ngon, rồi mới đến Mặc đẹp!



Người bạn dạy tôi Cầu Nguyện
Người thương tôi nhất (ngoài Mẹ tôi) là một người bạn từ trung học, cũng là người mà tôi luôn dành tình cảm thầm kín – “chuyện mình mình biết”. Gặp lại bạn sau nhiều năm bặt tin, bạn đã trở thành một người đàn ông hoàn mỹ - đúng nghĩa soái ca trong ngôn tình lãng mạn – nhà lầu, xe hơi, sự nghiệp, ngoại hình… bạn có tất cả những điều lấp lánh choáng ngợp.
Vậy mà soái ca đó lại là người dạy tôi trải nghiệm giá trị của Thiền, hiểu thế nào là tâm thành Cầu Nguyện.
Bạn chính là người dẫn đường giúp tôi vượt qua những cám dỗ về vật chất và hiểu được đâu là giá trị thật của cuộc sống – điều mà tôi từng cho là “quá xa vời và mang tính giáo dục công dân”.
Giá trị lớn nhất bạn dạy, và trao cho tôi là sự tôn trọng chân thành, giản dị và không bị ràng buộc bởi trăm ngàn tiêu chuẩn về kinh tế, xã hội, chính trị ….. Và hơn hết, bạn dạy tôi học cách bảo vệ sự tự tôn này cho chính mình.



Cô Pepper dạy tôi Yêu chính bản thân mình
Cô Pepper là người xuất hiện sau khi hai người đàn ông kia không còn cùng tôi đồng hành trên chặng đường yêu thương, và tôi vừa một lần nữa từ chối cơ hội kết hôn ở tuổi cận kề 30.
Tôi tìm đến cô một cách tình cờ trước khi định cư, mục đích để giải khuây và tìm ai đó đồng cảnh ngộ trong lớp học. 120 phút nghe cô trò chuyện, mọi người hỏi và ghi chép rất nhiều. Riêng tôi chỉ quan sát, nghe, nói vài câu xã giao với bạn bè xung quanh, và im lặng.
Đó là 120 phút tự soi lại bản thân. Tôi ngạc nhiên nhận ra chính bàn tay mình cũng góp công không ít trong việc đập đi hàng rào bảo vệ tình yêu và sẵn tiện mở lối cho người thứ ba chen chân vào nhanh hơn; và hóa ra bao lâu nay tôi lãng quên một người cần tôi Yêu, cần tôi Kết Hôn, Gắn Bó Bền Bỉ hơn ai hết – đó là chính bản thân tôi.
Kết thúc lớp học, tôi hít một hơi sâu rồi thở thật chậm để quá khứ lại là quá khứ, và lại tiếp tục hành trình tìm hiểu & xây dựng bản sắc của riêng tôi.



 
Đánh giá Nghệ thuật quyến rũ 9/10 dựa trên 216 đánh giá.