Tôi đã từng không dám chạy theo đam mê, để rồi 6 năm sau mới nhận ra điều này

Y là ngành hot, mình chọn vì thấy nó oai, vì mình được tuyển thẳng sao không chọn cái mà nhiều người khát khao có khi không được. Cứ nghĩ mình khôn lắm.. cuối cùng thì… vì không dám chạy theo đam mê, để rồi 6 năm sau mới nhận ra điều này.


Hồi cấp 3, mình học trường chuyên của tỉnh, đạt giải nhất quốc gia môn Sinh. Tương lai rộng mở lắm vì được tuyển thẳng, có thể chọn bất cứ trường khối B nào mình thích. Từ nhỏ đã mê đứng trước mọi người nói chuyện, truyền cảm hứng, muốn làm cô giáo lắm. Vậy mà ngày đó, cầm chắc cái nắm tay của cánh cửa đại đại học, lại chọn Y, vì sao nhỉ?
 
Vì mọi người bảo "em được tuyển thẳng mà, phải chọn ngành nào thật ngầu, thật hot chứ". Hồi đó, Y là ngành hot,  thi vào phải 28 điểm. Ai chẳng thấy nó oai, huống chi mình được chọn. Thế rồi, mình cũng nghe theo bố mẹ, bạn bè , thầy cô… Lúc đó Hà Nội có 2 trường Y nổi tiếng, là Y Hà nội và Học Viện Quân Y.  Mình chọn  Quân y,  trở thành quân nhân vì nghĩ “bố mẹ cũng có tuổi rồi, ra lại có việc làm luôn.” Thế là chọn.
 
Cứ nghĩ mình khôn lắm..  cuối cùng thì… năm nhất nhập học, năm 2 học, năm 3,4,5,6 luôn thấy cuộc sống mình không hề ổn. Ngày nào mình cũng vác khuôn mặt nặng như đeo đá lên giảng đường. Mỗi ngày thức dậy đều uể oải vô cùng, ít cười, ít nói, ít giao tiếp với mọi người, suốt ngày chỉ học, trực, thi, học , thi, trực.
 
Còn chưa kể, ngày nào cũng sáng 5h30 dậy xếp hàng tập thể dục, rồi xếp hàng đi ăn, đi học, đi trực, điểm quân số. Một cuộc sống của quân nhân là phải quy củ vậy đó. Nhưng, mình ghét điều đó. Bao lần lên dây cót cho tinh thần, được một thời gian lại tiu ngỉu như bánh đa ngâm nước.
 
Rồi ngày định mệnh cũng đến, khi đi học lớp Begin, học buổi “Tôi là ai" của chị Vanilla đứng lớp chia sẻ. Mình mới thực sự hiểu vì sao???  Mình thuộc nhóm 4, mình không thích sống theo quy củ, mình sống và làm việc theo cảm xúc, nó hoàn toàn không  hợp với  môi trường quân đội.
 
Và mình chọn Y, cũng là nghề cứu được nhiều người đấy, nhưng đam mê của mình không phải vậy, đó là lý do nó làm mình mệt mỏi mỗi ngày đến lớp, đó là lý do tại sao mình thông minh ghê, mà học cứ làng nhàng top 20 của lớp, học theo kiểu để thi, để qua môn.

 
Giờ đây 6 năm nhìn lại, thấy tiếc, vì cùng là bằng tuổi mình, các bạn đi theo đam mê,  giờ đã là những con người khác. Thấy chị Vani đứng lớp,  tự tin, dí dỏm, hài hước, nhiệt thành truyền cảm hứng, tỏa ra một thứ năng lượng thật tuyệt. Mình cũng muốn như chị! Được sống và làm theo đam mê của mình, để sáng dậy, thay vì quơ lấy cái điện thoại lướt lướt sáo rỗng,  sẽ chạy ngay tới cuốn My Day để xem hôm nay mình được làm điều gì nhỉ?!
 
Nếu có thể quay lại, mình sẽ chọn đi theo đam mê là một giáo viên Sinh học, một diễn giả truyền cảm hứng cho học sinh. Có thể lương không cao bằng bác sĩ, có thể đại học mình sẽ phải tự lo liệu, có thể bị gia đình ngăn cản, bạn bè coi mình là ngốc nghếch… Nhưng chẳng ai sống hộ mình, cũng chẳng ai biết mình hạnh phúc hay khổ đau, càng không muốn những thước phim của cuộc đời toàn những ngày buồn bã thế.
TÌM HIỂU VỀ KHOÁ BEGIN (bấm)

Mình mong, các em, các bạn sớm nhận ra, để dũng cảm chạy theo đam mê.
Một cô gái có đam mê, thật sự rất quyến rũ và cuốn hút!
 
Alice Nguyễn
 
 
 
 
Đánh giá Nghệ thuật quyến rũ 9/10 dựa trên 216 đánh giá.