Về Saigon, mình nhớ nhất là được ngồi học trong chiếc lều xinh đẹp, sáng dậy sớm thiền chào đón mặt trời, nhảy bung tỏa vòng quanh đống lửa hay giữa trời nắng với đội nhóm, chén khoai và bánh tráng nướng.
Y là ngành hot, mình chọn vì thấy nó oai, vì mình được tuyển thẳng sao không chọn cái mà nhiều người khát khao có khi không được. Cứ nghĩ mình khôn lắm.. cuối cùng thì… vì không dám chạy theo đam mê, để rồi 6 năm sau mới nhận ra điều này.
Và mình rất nhanh chán mọi thứ, cả công việc và trai. Mình chọn ngành học vì mọi người nói học ngành này tốt, sau này dễ xin việc. Mình đã từng sống mông lung trong từng bước đi như vậy cho đến khi...
Còn nhớ Sunshine MyYear năm ngoái (không lầm là ngày 18.2 thứ Bảy thì phải) hihi ngày Định mệnh của mình. Buổi sáng là phần bỏ đi những năng lượng xấu, mình khóc như mưa với một câu hỏi: Vì sao một cô gái đã gần 30 tuổi như tôi không có được điều gì tốt đẹp từ các mối quan hệ đến tài chính, sức khoẻ, tình yêu?
Đây là câu chuyện của một cô gái, muốn làm công chúa, nhưng, sau khi gặp phải phù thủy, cô ấy khao khát trở thành nữ hoàng.
Năm 17 tuổi, ước mơ đầu đời của tôi đã thành hiện thực: học bổng của Đại học Quốc gia Singapore. Gia đình tôi thời đó tiền nong thiếu thốn, cả tiền học Anh Văn cho tôi cũng chỉ đủ học “lớp từ thiện” (55 ngàn đồng/ tháng) nên du học vốn dĩ là chuyện hoang tưởng. Vậy mà ước mơ thành sự thật. Ai cũng bảo tôi thật may mắn.
Từ một học viên thay đổi ngoạn mục từ sau khoá học, mình may mắn được cô Pepper tạo cơ hội gia nhập đội ngũ Speaker của trường Vương quốc Hạnh phúc với nickname Mint - Vị bạc hà the mát, có thể mang đến cho người bên cạnh sự thú vị.
[ Phương Hà, HCM ] Nếu không đến với cô Pepper, tôi nghĩ mình sẽ mất thêm 30 năm nữa sống trong trách móc, oán hận vì không hiểu được sự tổn thương là do mình tự lấy vào thôi.
[ Dương Kim Ngân, HCM ] Dạo này đi học các lớp tâm lý của NGHỆ THUẬT QUYẾN RŨ. Mình biết là nhiều mẹ sẽ nói “tào lao”, “dư tiền đi học... tâm lý”, “bận chồng con cái đi làm các kiểu rãnh đâu đi học mấy thứ này”. Mình cũng từng suy nghĩ vậy các mẹ ah. Nhưng khi học chỉ lớp đầu tiên, vỗ đùi cái đét: “Trời ơi, biết vậy đi học sớm!”
Cám ơn đã gieo hạt mầm xanh mát vào tâm hồn cằn cõi và trái tim mất niềm tin của tôi... Trước đây, buổi sáng thức dậy, tôi vẫn luôn cảm thấy cuộc sống mình có gì đó nhàm chán, tôi không biết mình cần gì, phải làm gì để biến cuộc sống vô vị này trở nên hấp dẫn hơn. Và tôi tự hỏi liệu cuộc sống của tôi vô vị hay chính tôi vô vị?